Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

Mưa như trút nước .... và tôi một mình lẵng lẽ đi về


Cứ tự hỏi, rồi tự làm đau tiềm thức khi chợt nghĩ đến ai đó đã lãng quên mình từ bao giờ. Chỉ còn mình dại khờ tìm kiếm yêu thương chắp vá chóng nhạt...


Mỗi lần mưa đi qua, là mỗi lần nhớ, thương, và có cảm giác nỗi buồn le lói man mác trong lòng.

Bởi vì thật ra mưa không đẹp, cũng chẳng thơ mộng như những câu chuyện tình yêu. Duy chỉ có cảm giác ẩm ướt và mốc meo là không thể lầm đi đâu được.

Vậy mà đôi khi đủ đầy quá, hay trống vắng quá, lại muốn mưa cứ trút xuống thật nhẹ nhàng, vờn khẽ lên đôi mắt, bờ môi cho thấm lạnh. Là lạnh từ ngoài vào trong, rồi tê tái đến nghẹn lòng. Có khối người nói thích mưa, cũng không phải không có người ghét mưa. Thế mà những kỉ niệm lại chẳng thể nhạt nhòa khi mưa xuất hiện.

Vì không khô, cũng không ướt...Mưa cứ "ẩm" theo ý mình...khiến cho nỗi nhớ cứ vô thức vọng về, chẳng rõ ràng, lại chẳng thể quên đi. Chỉ còn bóng dáng mờ nhòe của ai đó đang quay lưng về phía mình. Bản thân còn không dám đưa tay nắm lấy, dù rất gần. Có phải sợ cái cảm giác chót đánh rơi chút kí ức còn sót lại như những hạt mưa vỡ òa khi vừa chạm đất?

Thế là... để mặc cho nỗi nhớ quay về trong những hoài niệm xa xôi, và mặc cho nỗi buồn, niềm đau mơn trớn từng ngóc ngách của yêu thương...



Ừ thì, trong bao ngày mưa giờ chỉ còn màu vàng hoen ố của một thời, đã từng là hạnh phúc, dù đúng hay sai! Nhưng hiện tại ta buồn, nên mưa cũng buồn theo. Tiếng mưa đã từng da diết đến thế, và làm xao xuyến trái tim vẫn luôn ấp ủ hi vọng này. Vậy mà theo năm tháng, không biết từ bao giờ, tiếng mưa chỉ còn có thể che giấu bớt đi phần nào tiếng nấc thắt lòng...

Biết vậy, nhưng có lúc vẫn không cam tâm để nỗi niềm chết lặng trong mưa. Cố gắng chạy tới nơi ấy, một mình òa khóc thật lớn. Mà thật ra, chẳng có ai để ý đâu!

Duyên đã cạn, mà tình còn vương vấn, dẫn đến cố chấp và lẩn thẩn, cứ vòng vo trở lại những con đường ngày đó để bần thần trước một dáng hình thân thương, thậm chí tìm cớ hoặc vô cớ ngang qua nhà người xưa, mong một lần chạm mặt. Nhưng duyên hết rồi...

Tại lòng mình là giấy, phủ bụi rồi lại bụi dần dà theo thời gian, hay tại lòng mình là mây, chỉ vô thức bay qua bay lại?

Người đã đi thì sẽ không quay lại. Nghĩ thì mới thấy chờ đợi chỉ là ngu ngốc. Níu kéo làm gì chút bọt mưa vương vấn?Bởi vì đã quá yêu, nên cho dù có mỏng manh đến mấy, cũng cố chấp ôm trọn trong lòng.

Vậy người có biết không? Lúc này đây, khi đang mưa, người còn nhớ đến tôi không? Người có để con tim mình lạc lõng trong cô đơn vô hình, lắng nghe buồn vui quá khứ vọng về trong giây lát? Hay đã có bờ vai bên ấy xóa tan hết dấu - mưa – cũ rồi?

Hai chữ " đã - từng", lúc nào nhắc lại cũng thấy buồn thêm.

Cứ tự hỏi, rồi tự làm đau tiềm thức khi chợt nghĩ đến ai đó đã lãng quên mình từ bao giờ. Chỉ còn mình dại khờ tìm kiếm yêu thương chắp vá chóng nhạt...

Cảm ơn người, vì đã không yêu ta, để ta dành dụm đủ đầy yêu thương cho một người đến sau xứng đáng! Và người ấy, chắc cũng cảm ơn người đã bỏ ta lại giữa cơn mưa ướt sũng, để người ấy được chăm sóc, chở che cho ta nhiều hơn những gì người làm.

Và để ta biết dừng lại đúng lúc thứ ảo tưởng trông mong vào một tình cảm ngỡ - là Có - Thật.

Buồn!...Khi trên con đường mưa ngày ấy, chỉ còn thân tôi xiêu vẹo tìm lối về...



Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015

"Yêu một mình "...................

"Yêu một mình" là thứ tình cảm đau đớn nhất, là chiếc kẹo bọc đường với cái nhân đắng ngắt. Chọn nó là cùng lúc chọn cả cô đơn và cô độc. Chọn nó là chọn cách ôm trọn về mình bao tổn thương. Chọn nó là chọn hi sinh cho thứ tình cảm khó viên mãn. Thế nhưng mấy ai có thể buông bỏ hay cứ cố chấp chọn, cố chấp yêu?


Trước đây, em cứ nghĩ "yêu đơn phương" đơn giản là thứ tình cảm từ một người ấp ủ mà đối phương không thể đáp lại. Yêu như vậy thì xót xa và buồn tủi quá. Phải chăng đó là tình cảm đau đớn nhất trong thế giới loài người?. Nhưng khi yêu anh, em đã hiểu " yêu một mình" mới là tình yêu buồn đau nhất. Bởi yêu đơn phương còn có thể lựa chọn từ bỏ còn yêu một mình là không lối thoát...

Tình yêu của anh và em bao lâu nay đơn giản chỉ là tình cảm riêng em trân trọng. Lời yêu anh nói đã khiến em ngộ nhận về tất cả. Vẫn là những quan tâm mà em cứ ngỡ dành cho riêng mình, nhưng không, đó chỉ là chút áy náy bận tâm anh dành cho cô gái yếu mềm.



Tình yêu bao năm chỉ là từ phía em, chỉ là mình em cố gắng gìn giữ những tình cảm chưa bao giờ mang hình thù tình yêu. Vậy tại sao anh vẫn nói yêu em khi trái tim anh đang nơi khác. Ngày ngày, em âm thầm chọn cách gần anh với chút hy vọng một ngày nào đó anh sẽ nhìn về phía em - cô gái nhỏ nhặt nhạnh từng chút tình cảm để vun đắp thứ tình cảm lớn lao lẽ ra phải có từ hai người. Em ngốc quá!

Tình cảm này có lẽ ngay từ đầu đã không nên có, là do em quá cố chấp, là em quá tin vào những lời anh nói. Tình yêu chỉ đến từ phía em, đau cũng chỉ mỗi em. Đã bao giờ anh thử quay lưng nhìn lại nước mắt em đã rơi thế nào, đã bao gờ anh thử?. Anh chưa từng thấy em đếm từng ngày đợi đến ngày kỉ niệm lần đầu gặp. Anh chưa từng thấy em cặm cụi làm từng món quà nhỏ tặng anh. Anh cũng chưa từng thấy em hụt hẫng khi biết rằng chỉ mình em nhớ anh. Có phải vì anh chưa từng thấy nên anh chưa bao giờ hướng tim mình về phía em hay là dù thấy nhưng trái tim anh vẫn không hề rung động?


Bao đêm em thức giấc nước mắt vẫn còn nóng trên mi, phải rồi anh đâu ở bên em. Luôn là em lo lắng, chờ đợi anh. Luôn là em ngày ngày nhìn vào cuốn lịch nhỏ với những chấm đỏ đánh dấu từng ngày. Luôn là em cứ chốc lát lại tìm kiếm một đốm sáng trên màn hình điện thoại. Em loay hoay với bao câu hỏi làm sao để anh hiểu, làm sao để em tin lời anh nói là thật... Tất cả vỡ òa trong nước mắt khi em biết tình yêu này là vô vọng. Tiếc không anh khi bao lâu chỉ mình em cố gắng?.

Nuốt nước mắt vào lòng, em ôm hết bao kỉ niệm cất đi. Anh hãy tiếp tục cuộc sống anh đã chọn. Có lẽ đã đến lúc em nên đi, nên từ bỏ. Yêu một mình nên khi từ bỏ chắc cũng một mình. Thà rằng anh đừng nói yêu để tình cảm này chỉ là đơn phương thì có lẽ em đã không bỏ ra nhiều như thế, cũng không nhận lại nhiều hụt hẫng, xót xa đến vậy.




Anh chỉ nhớ tới em khi anh chợt cần hay chỉ là cảm giác thiếu vắng sự quan tâm cứ ngỡ là mãi mãi. Em đi thôi, sẽ chẳng còn những tin nhắn mè nheo, chẳng còn con bé hay huyên thuyên đủ thứ chuyện với anh, sẽ chẳng còn những cái ôm ghì từ phía sau mỗi khi em sợ mất anh.

"Yêu một mình" là thứ tình cảm đau đớn nhất, là chiếc kẹo bọc đường với cái nhân đắng ngắt. Chọn nó là cùng lúc chọn cả cô đơn và cô độc. Chọn nó là chọn cách ôm trọn về mình bao tổn thương. Chọn nó là chọn hi sinh cho thứ tình cảm khó viên mãn. Thế nhưng mấy ai có thể buông bỏ hay cứ cố chấp chọn, cố chấp yêu?



Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

Hậu quả "cần suy ngẫm" khi bạn thường xuyên tranh cãi

Cãi vã căng thẳng không chỉ ảnh hưởng thần kinh, mà còn khiến sức khỏe và sắc đẹp “tuột dốc không phanh” đấy!

Trong cuộc sống hàng ngày, tranh luận thậm chí cãi vã là điều thỉnh thoảng chúng ta vẫn gặp phải. Tuy nhiên bạn có biết những cuộc tranh cãi này lại khiến sức khỏe và “dung nhan” ảnh hưởng nghiêm trọng không?


Sớm xuất hiện nếp nhăn




Cổ họng ngày càng yếu




Tăng nguy cơ bệnh tim




Giảm khả năng miễn dịch


Hãy hạn chế những trận cãi vã và xung đột không đáng có trong giao tiếp hàng ngày, không chỉ vì các mối quan hệ, mà còn vì sức khỏe và sắc đẹp của chính mình bạn nhé!


Thứ Tư, 29 tháng 7, 2015

Có một người đã đi chung đường nhưng chẳng thể bước tiếp...

Hôm nay, không phải là anh mà là chính cô đã tự làm đau bản thân mình khi đơn độc quay về những con đường ấy. Có đôi lúc, con người ta thích ôm lấy nỗi đau chỉ để thỏa mãn sự yếu đuối của bản thân. Có đôi khi, con người ta thích ôm lấy nỗi đau để cảm nhận nỗi đau ấy tột cùng đến thế nào, còn hơn cứ phải lưng chừng giữa cơn đau chẳng có hồi kết.


Cảm giác sau một cuộc tình không hề dễ dàng, nhất là một cuộc tình đã có nhiều kỉ niệm...

Tình yêu dài ngắn không quan trọng, chỉ biết là ta đã từng yêu, yêu rất thật từng giây phút ấy. Bởi vậy nên lẽ tất nhiên, ta sẽ rất đau, đau đến từng tế bào cho giây phút chia tay.

Hôm nay, lần đầu tiên sau chia tay, cô trở lại những nơi cô và anh đã từng đi qua, để rồi tưởng rằng nghẹn nhưng vẫn thở được, để rồi tưởng con tim này thở được nhưng lại nghẹn. Nơi lồng ngực này, cô thấy nhói.

Cô là một đứa con gái có trí nhớ tồi, con đường cô đi có khi cả chục lần nhưng mỗi lần quay lại đều bị lạc. Nếu có ai đó chở cô đi đâu, chắc mười lần cô cũng chẳng nhớ đường về. Vậy mà nay đi qua từng con đường, nơi nào cô cũng nhớ. Cô nhớ từng kỉ niệm, từng góc phố, nhớ từng câu anh nói, nhớ từng việc anh làm. Kí ức ùa về cô rõ đến từng chi tiết, muốn giấu nước mắt đi cũng chẳng thể giấu nổi.


Con đường này lần đầu tiên anh chở cô đi, anh còn nhớ không? Quán trà sữa này là nơi lần đầu tiên anh và cô hẹn hò, cô chắc mình không thể sai. Có lần, cô cố tình tìm để quay lại nơi này nhưng chẳng thể nhớ nổi, vậy mà hôm nay con đường ấy hiện ra trước mắt, quán cũ lặng thinh giữa nơi này, nhưng anh chẳng ở đây, chỉ có kí ức về anh là hiện rõ hơn bao giờ hết. Cô nhớ anh...

"Anh đã từng chở em qua đây rồi, em không nhớ hả?" "Anh ở gần chỗ này, trong cái hẻm." "Đường này anh biết rồi." "Em đi qua đây hồi nào chưa?" "Anh toàn đi đường này qua em."...

Có lẽ, trí nhớ hạn hẹp của cô biết lựa chọn nỗi đau khi mà cứ nhớ những điều cần phải quên.Dù cho là vô tình hay hữu ý, cô cũng đã tự làm đau chính mình.

Hôm nay, cô đã cố tình một mình lái xe đi con đường quen thuộc ấy, con đường mà mỗi tối cuối tuần ta đều đi, con đường duy nhất cô nhớ rõ khi quen anh, bởi đây là con đường mà chính cô đã đưa anh đến. Chính cô đã quyết định làm tổn thương mình. Cô đến quán nước mà anh và cô hay ghé, cô đến nơi cả hai cùng ngồi ngắm cây cầu rồi huyên thuyên đủ chuyện, cô đến từng đoạn đường mà chưa một lần cô ôm anh từ phía sau. Cô đến vì cô chẳng thể chịu đựng thêm được nữa, cô nhớ anh qua từng hơi thở. Cô thà tự làm đau chính mình còn hơn để nỗi nhớ về anh cứ dằn vặt cô mãi. Nhưng càng đi, những kí ức về anh càng hiện rõ, giữa con phố tấp nập, cô lạc mất anh...


Hôm nay, không phải là anh mà là chính cô đã tự làm đau bản thân mình khi đơn độc quay về những con đường ấy. Có đôi lúc, con người ta thích ôm lấy nỗi đau chỉ để thỏa mãn sự yếu đuối của bản thân. Có đôi khi, con người ta thích ôm lấy nỗi đau để cảm nhận nỗi đau ấy tột cùng đến thế nào, còn hơn cứ phải lưng chừng giữa cơn đau chẳng có hồi kết.

Có những con đường mang tên đừng có nhớ,

Có những kí ức ta chẳng thể nào quên,

Có một người đã đi chung đường nhưng chẳng thể bước tiếp...



Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

Tuổi trẻ điên cuồng một chút cũng chẳng sao

Tuổi trẻ cứ nên sống cho những cảm xúc thật của mình một chút. Buồn thì khóc thật to, vui thì cười thật lớn. Đời người chẳng phải một vở kịch lớn nên ta đâu cần biến mình thành một vai diễn xuất sắc mãi mãi không có điểm dừng.


Tuổi trẻ là

Một vài lần vấp ngã rồi phải tự đứng lên.

Một vài lần tổn thương rồi tự lau nước mắt.

Tuổi trẻ cứ nên bất chấp một chút, nên ít nhất một lần vì bản thân mình mà sống, không cần nghĩ đến ánh nhìn của những người xung quanh. Nếu bạn thích mặc kiểu thế này, thích ăn kiểu thế kia, thích đi giầy mà không đi tất, thích rửa mặt rồi mới đánh răng. Ngại gì mà không thử?

Tuổi trẻ cứ nên điên cuồng một chút. Yêu ai, thích ai thì cứ can đảm mà nói, mà thể hiện, mà hết mình. Chẳng thể đợi đến khi tóc bạc chân run, rồi nuối tiếc cả năm tháng dài không đủ can đảm, không đủ lòng tin mà mất nhau vô ý.


Tuổi trẻ cứ nên thất bại một chút. Thất bại để mà trưởng thành. Ít ra, nó là minh chứng cho việc bạn đã từng dốc hết tâm sức làm một việc nào đó. Thất bại trong học tập, trong sự nghiệp mà trong tình yêu cũng vậy. Cứ yêu đi, vì kể cả chia tay cũng có giá trị nhất định của nó.

Tuổi trẻ cứ nên cô đơn một chút. Cô đơn để biết trân trọng hơn những người đã-đang và sẽ đến trong cuộc đời ta. Cô đơn để hiểu được vì sao mọi thứ lại có đôi và vì sao ta lại cần ở bên nhau.

Tuổi trẻ cứ nên sống cho những cảm xúc thật của mình một chút. Buồn thì khóc thật to, vui thì cười thật lớn. Đời người chẳng phải một vở kịch lớn nên ta đâu cần biến mình thành một vai diễn xuất sắc mãi mãi không có điểm dừng.


Tuổi trẻ cứ nên nổi loạn một chút. Nhuộm màu tóc bạn thích, xăm hình xăm bạn muốn, thêm một vài chiếc khuyên trên tai hay chiếc mũi nhỏ xinh của bạn. Chẳng hề chi nếu người khác không thích nó. Nên nhớ bạn đang sống vì chính bản thân mình chứ không phải sống để làm hài lòng tất cả mọi người.

Tuổi trẻ cứ nên sống để theo đuổi ước mơ của mình, hoài bão của mình một chút. Đời người đẹp nhất ở tuổi thanh xuân. Vì khi đó, bạn đang có tất cả.. để bắt đầu cho một chặng đường dài phía trước.

Hãy cứ để "một chút", "một chút" như vậy làm nên tuổi trẻ của bạn. Hãy cứ thử tất cả. Hãy nhớ rằng, bạn chỉ có một cuộc đời để sống, một tuổi trẻ để yêu và một tương lai để tự mình quyết định J



Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2015

Vì cuộc đời này chỉ có một lần để sống với ước mơ...

Cuộc sống vốn không hề công bằng với bất kì ai, thế nên đừng ngồi một chỗ và than thân trách phận tại sao cuộc đời mình luôn bất hạnh, khốn khổ đến thế. Nếu còn có suy nghĩ đó, thì bạn sẽ chẳng bao giờ tìm lấy được một ngày hạnh phúc.

Tôi từng hỏi một người bạn:


- Ước mơ của cậu là gì?

Bạn trả lời:

- Tớ ước tớ nhiều tiền thôi.

Tôi hỏi:


-Thế cậu định làm gì để thực hiện ước mơ đó?

Bạn trả lời:

-Không biết, tìm một công việc ổn định rồi tính sau.

---------

Đây là suy nghĩ của cá nhân bạn tôi, nhưng cũng là suy nghĩ của hầu hết các thanh thiếu niên hiện nay. Họ mơ có nhiều tiền, để thay đổi cuộc sống, nhưng họ không biết họ cần làm gì để hiện thực hóa ước mơ đó. Bởi ước mơ của họ quá mông lung, vô định và không hề rõ ràng.

" Sinh ra trong nghèo đói không phải lỗi của bạn, nhưng chết trong nghèo đói là lỗi của bạn."

Cuộc sống vốn không hề công bằng với bất kì ai, thế nên đừng ngồi một chỗ và than thân trách phận tại sao cuộc đời mình luôn bất hạnh, khốn khổ đến thế. Nếu còn có suy nghĩ đó, thì bạn sẽ chẳng bao giờ tìm được một ngày hạnh phúc. Sống mà cứ dậm chân tại chỗ, chẳng biết tiến lên, ngày qua ngày, tháng qua tháng chỉ biết nhìn thời gian trôi đi, đợi chờ một cái gì đó gọi là may mắn, như trúng đề, xổ số chẳng hạn, thì bạn sẽ mãi mãi tụt lại phía sau, và chuẩn bị tinh thần cho việc cuộc đời sẽ lấy đi nhiều thứ hơn nữa mà đáng ra nó "phải là của bạn."


Trên con đường đời nhiều trắc trở ấy, có nhiều người bỏ cuộc giữa chừng; cũng có không ít người, họ biết phấn đấu, biết tiến lên, họ thành công trong sự nghiệp nhưng lại không có nổi một ngày hạnh phúc. Tôi có một cậu bạn, gia đình khá giả, bố cậu là một kĩ sư có tiếng, công việc ổn định nhưng cậu luôn than phiền rằng tại sao cậu có tất cả nhưng chẳng thể cười tươi vui vẻ như bao người khác. Tôi hỏi:

- Cậu có yêu thích công việc mình đang làm không?".

Cậu trả lời:

- Không, ước mơ của tớ là trở thành một đầu bếp hơn là một anh kĩ sư suốt ngày tính toán số liệu, căng thẳng lắm, căng thẳng đến mệt mỏi, nhiều khi chỉ muốn nhảy vào bếp và sáng tạo ra nhiều món ăn ngon."

Tôi hỏi tiếp:

- Thế tại sao cậu không làm đầu bếp, cậu sợ xã hội bảo cậu "đàn bà" à?

Cậu nói:

- Bố tớ muốn tớ nối nghiệp ông ấy, và vì tớ đang sống ở Việt Nam cậu à, tớ không thể chịu nổi sức ép dư luận để làm một đầu bếp giỏi.

Cũng giống như cậu ấy, có những người sinh ra đã được người khác lập trình con đường định sẵn, việc của họ là chỉ cần cố gắng đi về đích. Họ không được tự quyết định tương lai cho bản thân bởi tất cả đều được dọn sạch sẽ. Họ không cảm nhận được thất bại và thành công vì chẳng cần nỗ lực nhiều. Họ cũng có mơ ước nhưng chẳng dám thoát khỏi cái vòng tròn an toàn đó để với tay đến ước mơ của mình. Vì họ sợ thất bại, sợ sự phản đối của giađình, sợ sự khinh thường của xã hội. Nhưng sống để làm hài lòng mọi người thì khác gì họ đang tự biến mình thành một con rối, sống như thế thì họ mãi mãi chìm vào vòng xoáy của sự chán chường, bi thương, tuyệt vọng.


Bên cạnh đó, tôi cũng có những người bạn thân mà mọi người bảo "lập dị" đang dấn thân vì ước mơ của mình. Họ được gia đình hướng cho một công việc ổn định nhưng họ lại từ bỏ, họ chọn con đường khác và vui sướng, hạnh phúc với những việc đang làm. Mặc ngoài kia xã hội nói họ gàn dở, ngu si nhưng họ chẳng hề để ý. Họ xem sự khinh thường, chê bai đó là động lực để phấn đấu mà đi tiếp cuộc hành trình còn dang dở. Họ chẳng sợ thất bại, mà chỉ sợ đánh mất niềm tin. Thất bại thì có thể làm lại, nhưng niềm tin một khi đã đánh mất, đồng nghĩa với việc họ chấp nhận chịu thua giữa cuộc chiến khốc liệt với đời.

Bạn bè thường bảo tôi già trước tuổi. Thực sự thì tôi già trong cái tâm hồn và trẻ về thể xác. Lúc mà bạn bè cùng trang lứa đang bay nhảy, chơi đùa trong sự bao bọc của gia đình thì tôi lại suy nghĩ " mình đang đứng ở vị trí nào trên quả đất hơn bảy tỉ người này?".

Tôi không thể làm những việc mình không thích, học cái nghề mà mình không đam mê; cũng giống như ép buộc bạn lấy một người không hề yêu, liệu bạn có thể vui vẻ bên người đó trong suốt phần đời còn lại?

Tôi cũng có ước mơ và cũng muốn thực hiện ước mơ của mình, tôi muốn sống một cuộc sống có ý nghĩa.

Tôi không muốn mình đi qua những năm tháng tuổi trẻ mà chẳng lưu lại gì cho cuộc đời.


Nếu bạn có ước mơ, đừng ngại gian khổ, hãy tự tin bước ra khỏi con đường bằng phẳng mà bạn vẫn thường đi để tìm lối rẽ phù hợp với bản thân, dù biết phía trước sẽ có nhiều chông gai, thử thách. Qua mỗi thử thách, bạn sẽ học thêm được nhiều điều thú vị, bổ ích, học được nhiều kinh nghiệm, kĩ năng, học được sự tự tin, bản lĩnh, ý chí kiên cường, mạnh mẽ. Tôi dám chắc bạn sẽ không phát hiện ra rằng mình thực sự có năng lực nếu cứ bước đi trên con đường được vạch sẵn ấy.

Ước mơ giúp con người có mục tiêu mà phấn đấu, và hài lòng với những thành quả mà con người tạo ra.

Những người bạn thân của tôi giờ đây đã thành công trên con đường họ chọn, xã hội đã nhìn họ bằng ánh mắt khác- ánh mắt thán phục, gia đình họ đã có thể tự hào về những đứa con của mình, còn họ thì mỉm cười, tự bảo rằng bản thân may mắn khi ngày trước đã không ngại ngần theo đuổi ước mơ.

Điều mà bạn thân tôi đã làm, cũng chính là bài học, là động lực để tôi tự tin, vững vàng mà bước tiếp, bước tới chân trời mang tên "ước mơ" của mình.

Hãy dùng những viên gạch mà người khác ném vào bạn để xây dựng ước mơ!

Hãy biến những thứ bị người khác coi là bỏ đi thành những thứ có ý nghĩa!



Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015

Thật hạnh phúc khi ta tìm thấy nhau...

Nếu nói được sinh ra trên đời này là một điều may mắn, em thật sự cảm ơn vì điều ấy. Vì đã được có mặt nơi đây, vì duyên số cho chúng ta gặp nhau, tìm thấy nhau giữa tỷ người tấp nập vội vã đi đi về về.

Nếu nói được sinh ra trên đời này là một điều may mắn, em thật sự cảm ơn vì điều ấy. Vì đã được có mặt nơi đây, vì duyên số cho chúng ta gặp nhau, tìm thấy nhau giữa tỷ người tấp nập vội vã đi đi về về.

Em luôn muốn nói rằng cảm ơn, cảm ơn người rất nhiều. Có biết không lần đầu tiên em khóc vì một người mới gặp, lần đầu tiên cảm giác ấm ấp vì sự quan tâm của ai đó, lần đầu tiên cảm nhận sự chân thành nơi con tim.

Em là người như thế, sống nội tâm và hay khóc, lúc vui lúc buồn, lúc này lúc khác. Ngay cả em mà còn không thể hiểu hết bản thân mình nữa kìa. Vậy mà lại có kẻ ngốc như anh, vẫn chọc ghẹo khi em không vui, vẫn khóc cùng em khi em khóc, vẫn nuông chiều với những suy nghĩ vớ vẩn. Vẫn luôn bên em những lúc cô đơn đến tuyệt vọng, vẫn chịu mọi hậu quả với sự hậu đậu vô bờ bến...


Có biết không đôi lúc em nghĩ sao lại tìm được cái máy độc tâm trạng hay thế này kia chứ. Sao lại biết hết những gì em đang suy nghĩ, biết em đang làm gì và muốn gì...Có phải em quá đơn giản để người khác đoán trúng không? Hay thật sự là có thần giao cách cảm trên đời này? Em không quan tâm vì điều ấy, chỉ biết rằng thật hạnh phúc khi chúng ta tìm thấy nhau.

Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, nên em không hứa trước điều gì hết. Em không biết chúng ta sẽ cùng đi với nhau trên con đường dài phía trước là bao xa và bao lâu nữa. Em không biết là đến lúc nào đó em cố tìm kiếm một bóng hình thân quen nhưng mãi không thấy nữa. Lúc ấy thật đáng sợ lắm, giống như em đi lạc mà không thấy ai dẫn đường, giống như đi giữa đêm khuya mà không có ánh sáng vậy.

Nhưng hãy yên tâm nhé, em sẽ không sao đâu, vẫn mạnh mẽ như xương rồng trên sa mạc. Vì chỉ cần người em yêu hạnh phúc dù rằng em không phải là người mang lại hạnh phúc đó cho ai kia. Chỉ cần người em yêu nở nụ cười, dù rằng em không may mắn nhận được nụ cười ấy.